ἐξαντλητέον

ἐξανύτω

ἐξανύω
ἐξ·ανύτω [] c. le suiv. (seul. prés. Eur. Ion 1066 ; Xén. Cyr. 5, 4, 18 ; et impf. ἐξήνυτον, Eur. Hipp. 400, Bacch. 1105).