παμπαιδί

παμπάλαιος

πάμπαν
παμ·πάλαιος, ος, ον [ᾰλ] tout à fait ancien, Plat. Theæt. 181b ; Arstt. Metaph. 1, 3, 6 ; Plut. Cato ma. 1.
Étym. π. παλαιός.