Εὐρυ·μέδων, οντος
(
ὁ) [
ῠ]
Eurymédôn,
1 h. Il. 4, 228 ; 8, 114 ;
11, 620 ; Od.
7, 58 ; Thc.
3, 80 ||
2 fl.
de Pamphylie (auj. Köprüçay,
Evryméđon ou Evryméđondas) Thc. 1, 100 ; Xén. Hell. 4, 3, 30 ||
E Voc. -ον, Thcr. Epigr. 7, 658, 659.
Étym.
c. le préc.