Μενεκράτης
ΜενεκρατίςΜενε·κράτης, εος-ους
(ὁ)
[ᾰ] Ménékratès, h. Thc. 4, 119 ; Dém. 1489 fin ; El. V.H. 12, 51, etc. ||
E Voc. Μενέκρατες,
Call. Ep.
46, 62 ; Luc.
Tox. 25 ;
gén. épq. -εος,
Anth. 4, 1 et
28 ; 12, 38 ; acc. -ην, Luc. Tox. 25 ; DC. 48, 46, etc. ;
et -η,
App. Civ.
5, 81.
Étym.
v. le préc.