Θρᾴκιον

Θρᾴκιος

Θρᾳκιστί
Θρᾴκιος, α, ον, de Thrace, Thc. 5, 10 ; Xén. An. 7, 1, 13, etc. ἡ Θρηϊκίη (ion.) c. Θρᾴκη, la Thrace, A. Rh. 1, 614, 826, 1113 ; Anth. 9, 428 ; 9, 805 ||
E Ion. Θρηΐκιος, Il. 10, 559 ; 13, 13 ; Hdt. 1, 168 ; A. Rh. 1, 214 ; avec allong. de [ικ] Phanocl. (Stob. Fl. 2, 476) ; A. Rh. 4, 903. Chez les trag. Θρῄκιος, Eschl. Ag. 654 ; Eur. Hec. 36, etc. ; de même, Ar. Ran. 681.
Étym. Θρᾷξ.