Θήϐασδε

Θήϐη

Θήϐηθε
Θήϐη, ης () Thèbè :
I n. géogr.
1 v. de Béotie, Od. 11, 263 ; Hés. Sc. 49 ; Soph. Ant. 101, etc. ||
2 d’Égypte, Nonn. D. 42, 66 ; Anth. App. 16, etc. ||
3 de Troade, Il. 1, 366, etc. ; Hdt. 7, 42 ; Xén. An. 7, 8, 7 ; Hell. 4, 1, 41, etc. ||
II n. de f. Hdt. 5, 80 ; Plut. Pel. 28, etc. ||
E Dor. Θήϐα, Pd. P. 4, 553 ; O. 6, 145 ; I. 1, 1, etc. ; Soph. Ant. 101, etc. ; Eur. H.f. 764, etc.
Étym. cf. Θῆϐαι.