τυτθός

Τυφαόνιος

Τυφαονίς
Τυφαόνιος, α, ον [ῠᾱ] de Typhôn, A. Rh. 2, 1210 ; Nonn. D. 2, 43, etc. ; subst. τὸ Τυφαόνιον, la montagne de Typhôn, en Béotie, Hés. Sc. 32 ||
E Gén. épq. Τυφαονίοιο, Nonn. D. 1, 223 ; dat. pl. fém. ion. Τυφαονίῃσιν, Nonn. D. 2, 215, etc.
Étym. Τυφάων.