Ἀγάστροφος

ἀγάστωρ

ἀγαστῶς
ἀ·γάστωρ, ορος () [ᾰγ] né du même sein, frère, Lyc. 265.
Étym. cop. γαστήρ.
ἀ·γάστωρ, ορος, adj. m. qui est à jeun, qui jeûne, Naz. 3, 1532 Migne.
Étym. pr. γαστήρ.