ἀκρονυχί

ἀκρόνυχος

ἀκροπαγής
ἀκρό·νυχος, ος, ον [] au commencement de la nuit, Arstt. Meteor. 2, 8, 12 ; Th. Sign. 1, 2 ; Nic. Th. 761.
Étym. ἄ. νύξ.
ἀκρ·όνυχος, ος, ον [] c. ἀκρώνυχος, Anth. 6, 103.