ἀνάθρησις

ἀναθρῴσκω

ἀναθυάω-ῶ
ἀνα·θρῴσκω (ao. 2 ἀνέθορον) s’élancer, bondir, Il. 13, 40 ; Xén. Lac. 2, 3 : ἐπὶ τὸν ἵππον, Hdt. 3, 64, s’élancer à cheval ||
E Ao. 1 sbj. 3 pl. -θρώξωσι, Opp. H. 3, 293 ; ao. 2 inf. -θορεῖν, Xén. Lac. 2, 3. Ion. ἀνθρῴσκω, Hdt. 7, 18 ; d’où ao. 2, 3 sg. poét. ἄνθορε, A. Rh. 3, 556.