ἀνυπόπτευτος

ἀνύποπτος

ἀνυπόπτως
ἀν·ύποπτος, ος, ον :
1 pass. non suspect, Thc. 3, 43 ; Xén. Cyr. 5, 3, 11 ||
2 act. qui ne soupçonne pas, gén. Pol. 8, 92, 2 ||
Cp. -ότερος, Thc. l. c. ; sup. Xén. l. c.
Étym. ἀν-, ὕ.