χορεῖος

χόρευμα

χορευτέον
χόρευμα, ατος (τὸ) évolution d’un chœur de danse, Pratin. 1, 1 ; Eur. Ph. 655, Ion 1474, El. 875 ; DH. 2, 70 ; fig. Plat. Leg. 655c.
Étym. χορεύω.