δασύστομος

δασύτης

δασύτρωγλος
δασύτης, ητος () [ᾰῠ]
1 le fait d’être velu, Arstt. Physiogn. 2, 7 ; au plur. DS. 3, 35 ||
2 aspiration (d’un son), p. opp. à ψιλότης, Arstt. Poet. 20, 4 ; Pol. 10, 47, 10 ; Plut. M. 1009e, etc.
Étym. δασύς.