δέσμιον

δέσμιος

δεσμίς
δέσμιος, ος ou α, ον :
1 pass. lié, enchaîné, captif, Soph. Aj. 299, Ph. 608 ; Eur. Rhes. 74, Bacch. 226 ; Anth. 12, 113 ; DS. 18, 66, etc. ||
2 act. qui lie, qui enchaîne, gén. Eschl. Eum. 332, 345 ; Eur. Bacch. 615 ||
E Fém. -ία, Soph. fr. 217, conj.
Étym. δεσμός.