διαίθω

δίαιμος

διαίνω
δί·αιμος, ος, ον, inondé de sang, Hpc. 267, 40 ; Eur. Hec. 656 ; Pol. 8, 14, 5 ; δίαιμον ἀναπτύειν, Plut. Arat. 52, cracher du sang.
Étym. διά, αἷμα.