διακριτικῶς

διάκριτος

Διάκριτος
διάκριτος, ος, ον [Ῠῐ]
1 distinct, Man. 2, 60 ||
2 distingué, choisi, d’où supérieur, Thcr. Idyl. 22, 163 ; Opp. H. 3, 441.
Étym. διακρίνω.