διοχή

διοχλέω-ῶ

διοχυρόω-ῶ
δι·οχλέω-ῶ, troubler, causer du trouble : τινα, Lys. 103, 38 ; Dém. 446, 24 ; τινι, Plut. Cim. 18 ; Lgs 3, 20, à qqn ; περί τινος, Luc. Am. 50, au sujet de qqe ch. ||
E Pf. 3 sg. διώχληκε, Lys. l. c.