διορυγή

διόρυγμα

διορυκτίς
διόρυγμα, ατος (τὸ)
1 conduit creusé à travers, canal, Thc. 4, 109 ; DS. 20, 94 ||
2 action de creuser à travers, Spt. Ex. 22, 2 ; Jer. 2, 34.
Étym. διορύσσω.