δόμα

δομαῖος

δοματίζω
δομαῖος, α, ον, qui concerne les constructions, A. Pl. 4, 279 ; οἱ δομαῖοι, s. e. λίθοι, A. Rh. 1, 737, pierres de construction, c. à d. fondations.
Étym. δόμος.