δορυσσόης

δορυσσόος

Δόρυσσος
δορυ·σσόος, όος, όον, qui brandit la lance, Hés. Sc. 54 ; Thgn. 981 ; Eschl. Suppl. 182, 985 ||
E Forme contr. δορυσσοῦς, seul. Soph. O.C. 1313.
Étym. δόρυ, σεύω.