δυθμή

δυϊκός

δυϊκῶς
δυϊκός, ή, όν [] du nombre deux : δυϊκὸς ἀριθμός, D. Thr. 632, 17 ; 632, 29 ; τὸ δυϊκόν, Dysc. Pron. 271, 308 ; Synt. 197, le duel, t. de gr.
Étym. δύο.