δημοκοπικῶς

δημοκόπος

Δημοκόων
δημο·κόπος, ου () qui capte la faveur populaire, démagogue, DH. 5, 65 ; 6, 27 ; 7, 15 ; App. Hann. 18 ; Phil. 2, 47, etc.
Étym. δῆμος, κόπτω.