ἐχεόδηκτος

ἐχεπευκής

Ἐχέπωλος
ἐχε·πευκής, ής, ές :
1 aigu, pointu, en parl. de traits, Il. 1, 51, etc. ||
2 amer, Nic. Th. 600, 866 ; Orph. Lith. 469.