ἐκδιωκτέον

ἐκδιώκω

ἐκδοκιμάζω
ἐκ·διώκω [] chasser de, exiler, Thc. 1, 24 ; avec ἐκ et le gén. Arstt. H.A. 9, 31, 1 ; avec le gén. Luc. Tim. 10 ; abs. Luc. J. voc. 6.