ἐκφωνέω-ῶ

ἐκφώνησις

ἐκφωτίζω
ἐκφώνησις, εως ()
1 exclamation, Plut. M. 111d ||
2 prononciation distincte, Dysc. Synt. 9, 4 ; 13, 9 Bkk. ; Sext. 621, 30 Bkk.
Étym. ἐκφωνέω.