ἔσσυμαι

ἐσσύμενος

ἐσσυμένως
ἐσσύμενος, η, ον [] qui s’élance, véhément, impétueux, Il. 6, 518, etc. ; τινος, Il. 24, 404 ; Od. 4, 733, ardent pour qqe ch. ; avec l’inf. Il. 11, 717 ; Od. 4, 416, pour faire qqe ch.
Étym. part. pf. pass. de σεύω.