εὐκοπία

εὔκοπος

εὐκοπρώδης
εὔ·κοπος, ος, ον, facile à travailler, facile, Pol. 18, 1, 2 ; Spt. 1 Macc. 3, 18 ; NT. Matth. 9, 5, etc. ||
Cp. -ώτερος, NT. l. c.
Étym. εὖ, κόπτω.