εὐνήτρια

εὐνήτωρ

εὐνῆφι
εὐνήτωρ, ορος () époux, Eur. H.f. 27, 97 ||
E Dor. εὐνάτωρ [] Eschl. Suppl. 665 ; Eur. Ion 912.
Étym. εὐνάω.