εὔπρεπτος

εὐπρεπῶς

εὔπρηκτος
εὐπρεπῶς, adv.
1 avec convenance, convenablement. Eschl. Ag. 616 ; Plat. Soph. 251a ||
2 d’une manière spécieuse, Thc. 1, 82 ; 4, 61 ; 6, 6 ||
Cp. -έστερον, Eur. Rhes. 841.
Sup. -έστατα, Thc. 8, 109 ; Plat. l. c.
Étym. εὐπρεπής.