γενεαλογέω-ῶ

γενεαλογία

γενεαλογικός
γενεαλογία, ας () [ᾱλ] généalogie, Plat. Crat. 396c ; Isocr. 223b ; au plur. Pol. 9, 2, 1 ; ion. Γενεηλογίαι, Généalogies, titre d’un ouvrage d’Hécatée.
Étym. γενεαλόγος.