γεωργικῶς

γεώργιον

Γεώργιος
γεώργιον, ου (τὸ)
1 champ cultivé, verger, bien de campagne, ferme, Théagès (Sch.-Pd. N. 3, 21) ; Str. 671 ; DH. 1, 37 ; Spt. Gen. 26, 14 ; Prov. 24, 5 ; Sir. 27, 6, etc. ||
2 fruit, récolte, Spt. Prov. 24, 5.
Étym. γεωργός.