γνωστήρ

γνώστης

γνωστικός
γνώστης, ου ()
1 celui qui connaît, gén. NT. Ap. 26, 3 ; particul. qui connaît l’avenir, devin, Spt. 1 Reg. 28, 3 ||
2 c. γνωστήρ, Plut. Flam. 4.
Étym. γιγνώσκω.