γονυπετέω-ῶ
γονυπετήςγονυπετέω-ῶ [ῠ]
tomber à genoux, Pol. 15, 29, 9 ; 32, 25, 7 ;
τινι, NT.
Matth. 17,
14 ; τινα, NT. Marc. 10, 17 ; ἔμπροσθέν τινος,
NT. Matth.
27, 29, tomber aux genoux de qqn
ou à genoux devant qqn ||
E Seul. prés. Pol.
ll. cc. ; f.
-ήσω, EM.
238 extr. ; ao.
part. -ήσας, NT. Marc. l. c. ; Matth. 27, 29.
Étym.
γονυπετής.