ὁδίτας

ὁδίτης

ὀδμαλέος
ὁδίτης, ου [] adj. m. qui voyage, Il. 16, 263 ; subst. Od. 7, 204 ; 17, 311 ; Soph. Ph. 147, voyageur ||
E Dor. ὁδίτας [] Thcr. Idyl. 16, 93.
Étym. ὁδός.