ὁμόριος

ὅμορος

ὁμοροφέω-ῶ
ὅμ·ορος, ος, ον, qui confine, limitrophe, Thc. 6, 78 ; Xén. Cyr. 3, 1, 33, etc. ; avec le gén. Xén. Cyr. 4, 2, 1, etc. ; le dat. Thc. 6, 2 ; Xén. Cyr. 5, 2, 25, etc. ||
E Ion. ὅμουρος, v. ce mot.
Étym. ὁμ. ὅρος.