κοιλαῖος

κοιλάς

κοιλασία
κοιλάς, άδος [ᾰδ]
1 adj. f. creux, enfoncé, Nonn. D. 26, 112, etc. ; Triphiod. 194 ; Th. Sign. 4, 2 ||
2 subst. ἡ κ. creux, cavité, Ps.-Phocyl. 173 ; particul. vallon, ravin, DS. 3, 15 ; Spt. Jos. 8, 11, etc.
Étym. κοῖλος.