μονογενῶς

μονόγληνος

Μονογνάθειος
μονό·γληνος, ος, ον, qui n’a qu’une prunelle, qu’un œil, Lyc. 659 ||
E ion. μουνόγληνος, Anth. 7, 748 ; Call. Dian. 53.
Étym. μ. γλήνη.