μονόγονος

μονογράμματος

μονόγραμμος
μονο·γράμματος, ος, ον [μᾰ] qui n’a qu’une lettre, DH. Comp. 15 ; Drac. 1, 9 ; Dysc. Adv. 531, 19.
Étym. μ. γράμμα.