ναυαρχίς

ναύαρχος

ναυϐάτης
ναύ·αρχος, ου ()
1 commandant d’un vaisseau, Pol. 1, 21, 4 ||
2 commandant d’une flotte, amiral, Hdt. 7, 59, etc. ; Thc. 4, 11 ; 8, 20, etc. ; Soph. Aj. 1232.
Étym. ναῦς, ἄρχω.