ναυλόω-ῶ

ναυμαχέω-ῶ

ναυμάχημα
ναυμαχέω-ῶ [] combattre sur mer, Hdt. 7, 143 ; Thc. 3, 54 ; Xén. Hell. 1, 1, 9 ; τινι, Thc. 1, 112 ; πρός τινα, Thc. 2, 83 ; Xén. Hell. 2, 1, 9, etc. contre qqn ; fig. Ar. Vesp. 479.
Étym. ναυμάχος.