νεογλυφής

νεογνός

νεόγονος
νεο·γνός, ός, όν, nouveau-né, Hh. Cer. 141, Merc. 406 ; Eschl. Ag. 1163 ; Eur. Ion 31 ; Hdt. 2, 2 ; Xén. Œc. 7, 21 et 24 ; Cyn. 5, 14, etc. ; Arstt. P.A. 3, 4 ; Plut. M. 149d.
Étym. ν. γίγνομαι.