ὀχετηγία

ὀχετηγός

ὀχέτιον
ὀχετ·ηγός, ός, όν, qui amène par un conduit, qui fait dériver par un canal, Il. 21, 257 ; fig. Anth. 5, 229, 285.
Étym. ὀχετός, ἄγω.