Ὀδυσσεύς

ὀδύσσομαι

ὄδωδα
*ὀδύσσομαι (seul. pf. pass. 3 sg. ὀδώδυσται et ao. moy. ὠδυσάμην [])
I act.
1 intr. (à l’ao. et au pf.) se fâcher, être irrité contre, dat. Il. 6, 138, etc. ; Od. 1, 62, etc. ||
2 tr. (à l’ao.) irriter, acc. Hom. Ep. 6, 8 ; Anth. 9, 117 ||
II pass. être irrité, Od. 19, 407 ||
E Pf. pass. 3 sg. ὀδώδυσται, Od. 5, 423. Moy. ao. 2 sg. ὠδύσαο [] Od. 1, 62 ; 3 sg. ὠδύσσατο, Hés. Th. 617 ; 3 pl. ὀδύσαντο, Il. 6, 138 ; part. ὀδυσσάμενος, Il. 8, 37.
Étym. ὀδύνη.