ὀϊζύς
ὀϊζύωὀϊζύς, att.
οἰζύς (ἡ)
[ῡ aux cas dissyll.
ῠ aux cas trisyll.] misère,
infortune, Il. 13,
2 ; 15, 365 ; Od. 4, 35, etc. ; Hés. O. 175 ; Eschl. Ag. 754, etc. ; Eur. Hec. 949 ||
E Gén. -ύος ; dat. -ύϊ, p. contr. -υῖ, Od. 7, 270 ; acc. -ύν [ῡ] Hés. Th. 214, ou -ύα, Q. Sm. 2,.
Étym.
οἴ.