ὀκέλλω (
f.
inus., ao.
ὤκειλα, pf.
inus.)
1 tr. faire aborder, Hdt.
8, 84 ; Thc.
4, 12 ; Eur.
I.T. 1380 ;
Nic. Th.
295, 321 ||
2 intr. (s. e. ναῦν) aborder, Thc.
4, 11 ; Xén.
An. 7, 5, 12 ;
fig. Ar.
Ach. 1159 ;
ἔς τι, N. Dam.
(Ath. 274f) en venir à qqe
ch.
Étym.
cf. κέλλω.