ὀνομαστέον

ὀνομαστί

ὀνομαστικός
ὀνομαστί, adv. par son nom, Thc. 1, 132 ; Xén. Cyr. 1, 4, 15, etc. ; Eschn. 27, 21, etc. ||
E Dans une inscr. att. CIA. 1, 40, 44 (424 av. J.-C.) ; v. Meisterh. p. 115, 8. Ion. οὐνομαστί, Hdt. 5, 1.
Étym. ὀνομάζω.