πάγκακος
παγκάκωςπάγ·κακος, ος, ον
[κᾰ] tout à fait mauvais, c. à d. :
1 funeste, Hés. O. 811 ; avec un dat.
Plat. Prot.
334b ||
2 très méchant,
Thgn. 149 ;
Soph. Ant.
742 ; Eur.
Med. 465 ;
Plat. Leg.
928e ||
Sup. παγκάκιστος, Soph.
Eur. ll.cc.
Étym.
π. κακός.