παραϐλώσκω

παραϐλώψ

παραϐοάω-ῶ
παραϐλώψ, gén. ῶπος (ὁ, ἡ) qui regarde de travers, louche, Il. 9, 503 ; Luc. Ind. 7 ; Anth. 11, 361.
Étym. παραϐλέπω.