παραιτητός

παραίτιος

Παραιτονία
παραίτιος, ος ou α, ον, qui est en partie cause ou auteur de, gén. Eschl. Ch. 910 ; Eur. fr. 174 ; Pol. 5, 88, 3 ; d’où complice de, gén. Eschl. fr. 41 Dind. ; Paus. 4, 3, 8 ||
E Fém. παραιτία, Eschl. Ch. 910 ; Pol. l.c.
Étym. π. αἰτία.