παύεσκον

παῦλα

Παῦλα
παῦλα, ης ()
1 intr. cessation, repos, d’où fin, abs. Thc. 6, 60 ; Soph. O.C. 88 ; avec un gén. Soph. Ph. 1329, etc. ; Plat. Phædr. 245c, etc. ; Arstt. H.A. 7, 5, 2, etc. ||
2 tr. action ou moyen de faire cesser, gén. Xén. An. 5, 7, 32.
Étym. παύω.